menu

7 mẫu xe có thiết kế động cơ đặt cạnh người lái cực dị trong lịch sử

23:45 - 28/07/2019

Người bạn thân cận nhất của người lái trong những chiếc xe này chính là động cơ của xe.

Tính đến thời điểm hiện tại, gần như mọi bố cục sắp đặt của một chiếc xe ô tô đều đã được thử nghiệm. Trong đó, người ta đã phát hiện ra rằng đặt một động cơ phía trước là rẻ nhất để sản xuất. Trong khi đó động cơ đặt ở phía sau sẽ có tác dụng gia tăng lực bám hơn, và động cơ đặt giữa thì mang tới độ cân bằng tốt nhất cho khả năng xử lý.

Tuy nhiên, con người ta cũng đã từng thử nghiệm những ý tưởng vô cùng khác lạ và mang tính bất cân bằng, ví như đặt một động cơ ngay bên cạnh tài xế chẳng hạn. Sau đây, chúng ta sẽ cùng nhìn lại một số mẫu xe có bố cục động cơ đặt cạnh tài xế độc đáo trong lịch sử.

Nardi 750 Bisiluro

Enrico Nardi đã từng là một tài xế và thợ máy cho thương hiệu Lancia, nhưng người ta chủ yếu nhớ đến anh ấy qua vô lăng Nardi đến từ sự nghiệp sản xuất phụ tùng hiệu suất cao về sau của ông ấy. Nardi cũng yêu thích chế tạo những chiếc xe thể thao dựa trên khung gầm Fiat và sử dụng động cơ mô tô BMW.

Trong số tất cả những chiếc xe quái dị đã tham gia 24 Hours of Le Mans, Nardi 750 Bisiluro có thể là thứ quái dị nhất. Tuy nhiên ông ấy không phải là chịu trách nhiệm cho thiết kế xe, mà công việc đó là nhờ đến hai kỹ sư Mario Dalmonte and Carlo Mollino. Bisiluro được chế tạo bằng việc sử dụng khung gầm Fiat 500 và động cơ BMW 750. Nó nặng dưới 450 kg, có khoảng 62 mã lực, và lướt qua không khí như một cặp ngư lôi dưới nước.

Hurst Floor Shifter Special

Hurst Floor Shifter Special là một chiếc xe có ghế lái ở bên cạnh với động cơ đặt ở đúng vị trí trung tâm của xe. Nó là đứa con của Smokey Yunick, một thợ máy và nhà thiết kế xe người Mỹ mà có dính dáng sâu đậm với giải đua NASCAR trong những năm đầu. Bạn có thể thấy ý đồ của ông ấy ở đây là chuyển trọng lượng của tài xế sang bên trái của xe trên một đường đua mà chỉ có bẻ lái sang trái. Tiếc rằng chiếc xe này đã không có cơ hội để thực sự bắt đầu một cuộc đua nào đó.

STP-Paxton Turbocar

Indianapolis 500 dường như là nơi để người ta nảy ra những ý tưởng điên rồ kiểu như Hurst Floor Shifter Special. Một kỹ sư có tên Ken Wallis đã chào bán ý tưởng một chiếc xe sử dụng động cơ máy bay tới nhiều nhân vật tên tuổi thời đó, và cuối cùng lại được chính Andy Granatelli quan tâm. Granatelli là một trong những người vĩ đại và đồng đều mọi mặt trong thời của ông ấy, khi ông là một tay đua, một kỹ sư, một ông bầu, và một doanh nhân.

STP-Paxton Turbocar là một chiếc xe thực sự điên rồ khi nó có một động cơ tuabin trực thăng Prat & Whitney nằm cạnh tài xế để sản sinh hơn 550 mã lực, kèm theo đó là một hệ thống dẫn động 4 bánh AWD, và đương nhiên là cả việc người lái ngồi lệch một bên nữa.

Shelby Turbine Indy

Lần tiếp theo Wallis chào bán ý tưởng xe sử dụng động cơ tuabin, Carroll Shelby là người nhìn thấy tiềm năng của ý tưởng và tiến hành ký hợp đồng cộng sự, yêu cầu đội ngũ của ông bắt tay vào làm việc. Ông Shelby cũng đã khéo léo vận dụng miệng lưỡi của mình và đảm bảo đủ tài trợ để mua một số động cơ tuabin GE T58 để sản sinh 1.325 mã lực trong mỗi xe.

Giống như STP-Paxton Turbocar, Shelby Turbine Indy cũng đã cần đến một hệ dẫn động 4 bánh AWD để ngăn chặn nó khỏi mất kiểm soát và hủy hoại bất cứ thứ gì mà nó đâm phải. Không may, chiếc xe đặc biệt này cũng đã không có cơ hội được thi đấu bởi ban tổ chức Indy 500 quyết định rằng họ không muốn các động cơ tuabin thống trị mọi cuộc đua.

3 to 1 Supermodified

Indianapolis 500 không phải là nơi duy nhất để người ta thấy những chiếc xe đua thử nghiệm. Kenny Reece đã là một người chế tạo Sprint Car và Supermodfied hàng đầu trong thập niên 1970, và trong năm 1979 thì ông ấy đã tiến hành thử nghiệm một thứ thật khác biệt. Đầu tiên, ông ấy đã kết luận rằng các bánh xe sẽ có độ chống trượt tốt hơn và ít mòn hơn nếu chúng được đặt ở trung tâm của mỗi bên xe.

Tiếp theo, ông ấy cũng khám ra rằng mình không cần đến một bánh xe ở phía trước bên trái, nhưng luật lệ có yêu cầu 4 bánh xe. Do vậy, ông ấy đã đặt bánh xe thừa đó ra phía sau của phía bên kia và đảm bảo nó lái được. Với một động cơ sản sinh 850 mã lực chuẩn thông số đua xe đặt cạnh tài xế, mọi thứ dường như đều tốt đẹp với mẫu xe độc nhất vô nhị này.

Đó là cho tới khi người ta viết lại quy định yêu cầu cụ thể 2 bánh xe ở mỗi bên của một chiếc xe đua. Chính vì lẽ đó, 3 to 1 Supermodified cũng đã không có cơ hội phá kỷ lục theo đúng năng lực của nó.

Honda Side-By-Side Formula Car

Chiếc xe đua Honda bé nhỏ này đã cần có thể rẽ cả bên trái và phải để nó có thể được sử dụng cho trường học lái xe của thương hiệu ở Twin Ring Motegi. Trong năm 1997, Honda đã tích cực quảng bá rằng Side-by-Side có cân bằng trọng lượng gần như hoàn hảo và mô-men quán tính cực thấp khiến nó khả năng kiểm soát trượt xuất sắc.

Điều đó đồng nghĩa rằng chiếc xe có đặc tính xử lý trung tính đáng lưu ý, vậy nên học lái xe bằng nó là vừa ổn định vừa vui. Để giữ động cơ nhẹ và nhỏ đủ để đặt cạnh tài xế, Honda đã sử dụng một động cơ V-kép từ mô tô XRV750 Africa Twin.

Tarf II

Piero Taruffi là một người tài năng. Ông ấy là một tay đua xe người Ý và nổi tiếng vì chiến thắng giải Mille Miglia cuối cùng và từng lái cho Ferrari, Maserati, Alfa Romeo, Bugatti, và Mercedes-Benz. Ông ấy cũng là một kỹ sư sáng tạo và cũng từng phá một số kỷ lục tốc độ.

Sản phẩm của Taruffi, mẫu Tarf II, đã được dựa trên một thiết kế “twin boom” hồi xưa của ông ấy nhưng lại trang bị một động cơ 4 xi-lanh Maserati dung tích 1.72 lít kết hợp với một bộ siêu nạp để đưa công suất lên 290 mã lực. Chiếc xe này đã từng nắm giữ một vài kỷ lục trong lịch sử, bao gồm tốc độ nhanh nhất, 298,5 km/h trong năm 1951.

Duy Thành

Đánh giá: